Bởi có khi nào e là người nói trước?
Con tàu thời gian có quay ngược bao giờ
Sao a tự dối lòng...
Em sợ chẳng có được dòng sông
Trong tim a để soi hình e vào đó
Một ngày quá xa, một ngày không thể có
Nỗi nhớ thành mong manh...
Sợ chẳng bao giờ dám đối diện với mình
Đối diện với khoảnh khắc yêu thương
Đối diện với nỗi cô đơn chân thật
Và... đối diện với a...
Bởi e sợ một ngày tất cả sẽ qua nhanh
Bao thương nhớ cũng thành kỷ niệm
Em mãi mãi vẫn mênh mông như biển
Có bao giờ biển chỉ có một dòng sông.
Cuối chân trời sao và biển rộng mênh mông
Bờ lặng lẽ đứng nhìn không dám nói...